Chỉ yêu cây kẹo bông nhỏ
Phan_3
“Sao vậy? Cháu bây giờ rất đẹp mà, mập mạp nhìn mới khỏe mạnh chứ!” Sao bà chủ và mẹ Kiều Ân lại có cách suy nghĩ giống nhau sau khi nghe cô nói giảm cân thế chứ, họ đều cho rằng cô đang lãng phí đồ ăn thức uống.
Kiều Ân đang định trả lời bà chủ cửa hiệu thì chợt thấy ánh mắt của cậu bạn nãy giờ ngồi kia đang chuyển hướng từ ngoài cửa sang mình, trên mặt hiện lên vẻ thờ ơ. Nhưng, Kiều Ân thề rằng, cô đã thấy nụ cười trong mắt cậu ta. Cậu ta đang cười cô!
“Ồ, xét trên phương diện khác, béo là do nhu cầu sức khỏe, nhưng khỏe quá cũng có thể dẫn tới một vài di chứng về sau đấy ạ”, Kiều Ân chợt phát hiện bản thân mình cũng có thể trả lời một cách logic như vậy.
“Không cần giảm, người già đều thích con dâu béo một chút. Như thế sau này mới vừa mắt mẹ chồng tương lai.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Vì mông to mới dễ sinh!”
…
Sau câu giải thích rõ ràng, chi tiết của bà chủ, không khí trong cửa hiệu bỗng yên lặng hẳn!
Ánh mắt mọi người đều săm soi lên người Kiều Ân, thậm chí mấy nhân viên mài kính cũng quay sang nhìn cô.
Lúc đó, Kiều Ân đang nhoài trên tủ bày kính, người hơi đổ về phía trước, cặp mông căng tròn hơi cong lên. Ánh mắt của mọi người từ từ chuyển sang cặp mông căng tròn của Kiều Ân.
Thật ngại quá! Mặt cô đã đỏ rực lên rồi, cả người cũng nóng đến sắp cháy sém đến nơi. Cô khẽ đứng thẳng người, cố thử thay đổi tư thế đứng để tránh sự chú ý của mọi người vào cặp mông của mình.
Thật muốn khóc quá! Đúng là ngốc nghếch mà, sao cô có thể mở mồm ra hỏi câu đó chứ…
Dường như nhận ra bộ dạng ngại ngùng của Kiều Ân, bà chủ vội an ủi: “Không sao, gầy một chút thì vẫn có thể sinh được”.
Thật sự là cô đang rất muốn khóc, rất muốn nói điều gì đó nhưng bây giờ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể đứng đờ ra, mặc cho người nóng rực, đỏ ửng lên vì xấu hổ.
“Gần đây có chỗ nào bán nước không?”, cậu bạn mới quen nãy giờ ngồi yên lặng một góc bỗng lên tiếng.
“Đi thẳng rồi rẽ trái”, bà chủ khẽ giật mình rồi vội đáp.
“Bạn có muốn uống cái gì không?” Kiều Ân vẫn đang cúi đầu xấu hổ thì bỗng thấy mọi người đột nhiên im lặng. Cậu ta đang nói với cô sao? Kiều Ân khẽ ngước mắt lên nhìn, quả nhiên cậu ta đang nhìn cô.
Kiều Ân như người chết đuối vớ được cọc, vội chạy sang nói: “Có, mình cũng muốn uống chút gì đó!”. Chỉ cần tránh được chỗ này, bảo cô làm gì cũng được!
“Kiều Ân, cứ để túi ở đây, cô trông giúp cho!”, tiếng bà chủ cửa hiệu kính vọng ra từ phía sau nhưng Kiều Ân đã nhanh chóng phi ra ngoài cửa.
Cậu ta dừng xe trước cửa hiệu kính, đợi Kiều Ân lên xe rồi phóng đến cửa tiệm trước mặt.
“Uống gì?”, lúc cậu ta hỏi, Kiều Ân mới phát hiện mình đã đờ đẫn cả một lúc lâu rồi.
“Coca, cảm ơn!”
“Ông chủ, cho một lon Coca, một lon trà xanh”, nói xong, cậu ta rút tiền ra trả.
“Để mình mời, để mình mời”, Kiều Ân vội giữ tay cậu ta lại, lấy ví tiền trong túi ra trả, “Mình đã làm hỏng kính của bạn nên để mình mời!”.
“Đừng khách sáo, bạn đã dẫn mình đi sửa kính rồi mà.”
Cậu ta một tay giữ tay cô lại, tay kia lấy tiền đưa cho người bán hàng.
Kiều Ân chỉ biết đứng đờ ra đó, trong lòng chợt thấy hạnh phúc, cậu ta thật tốt bụng.
“Chúng ta ngồi đây uống xong thì quay lại đó”, cậu ta vừa nói vừa đưa lon Coca cho Kiều Ân.
Bỗng Kiều Ân như nhận ra điều gì đó, có vẻ cậu ta không khát, không muốn uống nước mà chỉ là giải nguy cho cô nên mới kiếm cớ như thế! Tim Kiều Ân đột nhiên rung rinh, ánh mắt bất giác quay sang nhìn chằm chằm cậu ta.
Thấy cô đang chăm chú nhìn mình, cậu ta có chút ngại ngùng, liền nhìn sang chỗ khác.
“Mình là Kiều Ân, năm ba khoa Kế Toán, còn bạn?”, Kiều Ân rất muốn làm quen với cậu ta.
“Nhan Trinh Tịch, năm ba khoa Thương mại Quốc tế, hệ dự bị”, cậu ta trả lời một cách đơn giản, ánh mắt vẫn hướng đi chỗ khác, không nhìn Kiều Ân.
Hóa ra cậu ta là sinh viên hệ dự bị, thảo nào không quen thuộc khu tây này.
Đại học T vốn được phân thành hai khu là khu dành cho sinh viên đã học cấp III ở trường thi lên, khu còn lại dành cho các sinh viên hệ tại chức và hệ dự bị. Các sinh viên thuộc diện thứ nhất như Kiều Ân đều ở ký túc xá thuộc khu tây, giảng đường cũng nằm ở khu vực quản lý chính. Còn sinh viên hệ tại chức và hệ dự bị đều ở khu đông, thậm chí nghe đâu sắp tới sẽ chuyển sang khu giảng đường mới xây ở khu đông trong năm nay.
Các sinh viên ở hai học viện ngoài căng tin, thư viện và một vài khu vực sinh hoạt giải trí như phòng chiếu phim là sử dụng chung thì những thứ còn lại đều phân biệt rõ ràng, thậm chí, khu đông còn có phố mua sắm riêng. Bởi vậy, bình thường sinh viên hai học viện rất ít qua lại, càng không có cơ hội giao lưu, tiếp xúc với nhau.
Cậu nhìn Kiều Ân, nghĩ rằng cô nàng này cũng giống đám sinh viên khác đều có vẻ khinh thường các sinh viên khu đông như cậu cả thôi, nên cậu im lặng không nói gì, hướng ánh mắt nhìn ra xa.
“Mình chưa từng sang khu đông bao giờ, hôm nào rảnh phải sang đó tham quan một chuyến mới được.” Kiều Ân nghĩ, trường không rộng lắm vậy mà cô lại chưa từng sang khu đông, nhất định cô phải qua đó để chắc chắn rằng nó cũng chẳng khác gì nếu cậu ta đến khu tây.
“Muốn đến khu đông?” Chẳng phải các sinh viên ở khu tây đều rất ghét khu đông sao?
Nhan Trinh Tịch thường nghe sinh viên khu tây luôn coi thường sinh viên khu đông là loại vô học, không có tài cán, chỉ biết chơi bời đàn đúm, thậm chí ánh mắt họ còn tỏ thái độ chán ghét căm thù mỗi khi thấy sinh viên khu đông. Dường như các sinh viên khu tây cho rằng mình ở đẳng cấp cao hơn sinh viên khu đông. Hơn nữa, cậu còn nghe đâu có vài người trong Hội sinh viên còn lấy cánh cửa lớn của khu đông làm biên giới ngăn cách, muốn kiểm tra cái gì chỉ cần đến khu đông là được. Nhưng cô gái trước mắt cậu lại hoàn toàn không có sự khinh ghét, thậm chí còn bảo có chút hiếu kỳ với khu đông!
“Sao? Không thích à? Trước đây mình vốn chẳng quen ai ở khu đông nên chưa đến đó bao giờ. Bây giờ quen bạn rồi thì chẳng phải đã có lý do để qua đó sao?” Việc này có quá kỳ lạ không?
“Bạn không sợ?”
“Sợ cái gì? Khu đông và khu tây không giống nhau sao?”
“Không biết, chỉ là nghe nói khu tây các bạn không thích khu đông thôi.”
“Thật sao? Để mình về hỏi mấy bạn cùng phòng, sao mình lại chẳng biết gì cả?”
Nhan Trinh Tịch bỗng không biết trả lời thế nào, ấn tượng về cô nữ sinh này với các nữ sinh của khu tây thật không giống nhau.
Hai người yên lặng ngồi uống nước, chẳng ai nói thêm điều gì.
“Bây giờ quay về có kịp không?”, uống xong, cậu ta quay sang nhìn Kiều Ân. Lúc này, mặt cô đã bớt đỏ, nhưng gương mặt đỏ hồng của cô khi nãy đáng yêu hơn như quả táo chín vậy.
“Ừ, không sao”, nghe hỏi vậy, Kiều Ân mới sực nhớ tới chuyện xấu hổ khi nãy, mặt lại nóng ran.
Lúc quay về cửa hiệu, kính của cậu ta đã làm xong, bà chủ cửa hiệu lại chào đón Kiều Ân một cách vui vẻ.
Kiều Ân vui vẻ giúp Nhan Trinh Tịch và bà chủ thỏa thuận giá, còn lợi dụng sự thân quen để bảo bà chủ giảm giá nữa.
“Cô à, cô xem, A Nhã nghe lời cháu giới thiệu, toàn đến chỗ cô mua kính, lần này cô cũng ưu tiên cho cậu ấy chút đi.”
“Lâu rồi không thấy con bé đến.”
“Không đâu, không đâu. Lát về cháu sẽ lấy kính của cậu ấy vứt đi. Dùng lâu có lẽ hỏng rồi, cũng nên đổi cái mới thôi.”
“Thật sao?”
“Thật mà, thật mà. Lời nói của Kiều Ân cháu lúc nào cũng bảo đảm, chắc chắn luôn!” Nhưng cô khẽ nhủ thầm, nếu A Nhã không dùng kính áp tròng thì cũng không liên quan đến cô.
“Ừ, được rồi, thấy Kiều Ân nhiệt tình như vậy nên cô giảm cho hai mươi phần trăm nhé. Còn không mau cảm ơn con bé đi!”
“Không cần, cháu sẽ trả tiền kính ạ”, Kiều Ân thành thật, không đánh mà khai ra.
“Cháu trả?” Bà chủ có chút ngạc nhiên. “Nếu Kiều Ân trả thì cô sẽ tính mức thấp nhất cho cháu, giảm ba mươi phần trăm là được rồi. Ba trăm năm mươi đồng, giảm ba mươi phần trăm là còn hai trăm bốn mươi lăm đồng, lấy cháu hai trăm bốn mươi đồng thôi”, nói xong, bà chủ đưa hóa đơn thanh toán cho Kiều Ân xem.
Kiều Ân vội gật đầu, tốt quá, thật cảm ơn bà chủ rồi cô lấy tiền trong ví ra trả.
Nhưng vì Nhan Trinh Tịch không để cô trả nên đã cầm sẵn tiền trên tay rồi. Kiều Ân nhất định không chịu, liền giật ví tiền rồi lườm cậu ta một cái, Kiều Ân đưa tiền của mình trả cho bà chủ cửa hàng kính.
Nhan Trinh Tịch không có cách nào, chỉ biết giương mắt nhìn Kiều Ân nhận tiền trả lại, đưa kính cho cậu rồi cất cả hai cái ví vào túi của cô. Cô thật sự không để cho cậu trả tiền?
Đeo kính vào, cuối cùng cũng nhìn rõ mọi thứ, Nhan Trinh Tịch bước ra khỏi cửa hiệu cùng Kiều Ân.
Kiều Ân ôm đống sách đi trước, Nhan Trinh Tịch lẽo đẽo theo sau. Ví tiền của cậu đang nằm trong túi Kiều Ân, muốn bỏ đi cũng không được.
Ra đến phố mua sắm Kiều Ân mới dừng lại, quay người đợi Nhan Trinh Tịch.
Cô rút một cái ví từ trong túi mình ra, đưa cho cậu ta: “Trả bạn”.
“Hai trăm bốn mươi đồng, đây là tiền kính”, không quen để con gái trả tiền nên dù Kiều Ân không muốn, cậu vẫn nhất định phải trả lại cô.
“Ừ, đây là hóa đơn tiền kính.” Lần này, Kiều Ân không từ chối nữa mà cầm tiền luôn.
Thấy Nhan Trinh Tịch thoáng kinh ngạc, Kiều Ân khẽ cười nói: “Mình biết có đưa tiền thì nhất định bạn sẽ không nhận nên lần sau đáp lễ bằng cái khác là được rồi. Vừa nãy nếu để bạn tự trả tiền thì bà chủ sẽ không giảm đến ba mươi phần trăm đâu. Bởi vậy, mình bảo để mình đứng ra trả tiền là tốt nhất, như vậy mới có thể tiết kiệm được”.
Nhìn thái độ chân thành của Kiều Ân, Nhan Trinh Tịch không nén được liền bật cười. Kiều Ân, cô gái này thật thú vị!
Di động đột nhiên đổ chuông, Kiều Ân nhìn màn hình rồi kêu lên thảng thốt: “A, chết rồi!”. Cô quên mất cuộc hẹn đi ăn với anh trai, Kiều Ân vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia có vẻ đã rất bực. “Em chạy đi đâu thế hả?”
“Em đến ngay đây, năm phút thôi… Vâng, được rồi.” Tắt máy, Kiều Ân ngại ngùng quay sang giải thích với Nhan Trinh Tịch: “Lần sau có thời gian lại nói chuyện nhé, bye bye!”.
Đột nhiên Nhan Trinh Tịch tỏ vẻ khoa trương, gật gật đầu nói: “Tạm biệt!”.
Kiều Ân cuống cuồng chạy tới chỗ hẹn, nhìn thân hình béo ú của cô đang lạch bà lạch bạch chả khác nào con gấu ngốc nghếch, trông rất buồn cười.
Nhìn theo dáng cô, Nhan Trinh Tịch bật cười một cách ngớ ngẩn, nhìn mãi hồi lâu đến khi bóng cô mất hút trong đám đông trên đường.
Căng tin thứ hai
“Em chạy đi đâu thế hả?” Nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của Thiệu Minh Vỹ lúc này chắc chắn anh đang rất giận.
Kiều Ân vội đặt chồng sách và túi lên ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Có vẻ vừa rồi Kiều Ân chạy quá nhanh khiến nhịp thở vẫn chưa kịp hồi phục nên khi đặt cả bàn tọa phịch xuống ghế đã làm cả bàn cũng rung lên.
Nhưng cô chẳng thèm quan tâm, đang mệt đứt hơi thế này, tiện tay với lấy lon Coca uống ừng ực.
“Uống từ từ thôi, cẩn thận không sặc!”, thấy cách uống nước gấp gáp của cô, Thiệu Minh Vỹ lo lắng nhắc.
Cuối cùng, sau khi đã lấy lại nhịp thở bình thường, Kiều Ân mới quay sang cười cười nhìn Thiệu Minh Vỹ.
“Em quên mất không giữ chỗ rồi.”
“Biết trí nhớ em rất tồi nên anh mới đến trước giữ chỗ đấy.”
“Đến đại học N rồi sao?”
“Ừ, đi nghe tọa đàm.”
“Đi cùng Phương Tuệ?”
“Đúng vậy, lần sau sẽ dẫn em theo.”
“Thôi em xin, đến đó chán chết được.”
“Chán gì mà chán chứ?”
“Nhàm chán!”
“… Mà em vẫn muốn giảm cân sao? Nhìn em thế này chỉ có thể tăng cân thôi!”
“Tại sao?”
“Người bình thường mỗi khi thấy chán nản đều chẳng thiết ăn uống, còn em thì sao cứ lúc nào chán là mồm lại hoạt động hết công suất, như thế còn nói em không béo sao?”
“À, hiểu rồi, lần sau nếu cảm thấy chán em sẽ giấu hết đồ ăn vặt đi.”
“Em vừa chạy đi đâu đấy?” Đây là lần thứ ba, anh hỏi câu này tới ba lần rồi, có vẻ anh quyết không từ bỏ vấn đề này. Kiều Ân không còn cách nào, chỉ đành tIU nghỉu đối diện với nó mà thôi.
“Đưa một người bạn đi lắp kính.”
“Bạn?” Bạn cô có ai đeo kính sao? Hơn nữa bạn bè cô anh đều quen, có người đeo kính thì sao anh không biết chứ? Thị lực của các bạn cô đều rất tốt, thậm chí cả cô nàng mọt sách Cao Nghi Đình cũng chẳng cần đeo kính. Có lẽ anh nên tìm hiểu thêm về người bạn này của cô.
Đến nước này, Kiều Ân đành bất đắc dĩ kể lại những chuyện vừa xảy ra, đương nhiên chỉ kể những chi tiết chính một cách đơn giản, còn đâu bỏ qua hết những chi tiết ngoài lề.
“Cậu ta là sinh viên khu đông?”
“Vâng, tên là Nhan Trinh Tịch. Anh, anh giúp em điều tra đi, xem cậu ấy học lớp nào. Cậu ấy học khoa Thương mại quốc tế, cùng khóa với em.” Kiều Ân nhờ vả rất chân thành, không hề để ý tới ánh nhìn nguy hiểm trong mắt Thiệu Minh Vỹ vừa phát ra.
“Điều tra cậu ta làm gì?”
“Cậu ấy rất thú vị.”
Thiệu Minh Vỹ cầm lon Coca lên tu ừng ực. Ỉn con ngốc nghếch này lại tơ tưởng đến ai rồi? Quả nhiên lần này còn bắn cả mũi tên tình ái sang khu khác, khu đông cơ đấy!
“Mắt cậu ấy rất đẹp, lông mi dài, cong vút, nhìn như gấu bông vậy.” Kiều Ân hồn nhiên nói, vừa nghĩ vừa cười vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Thiệu Minh Vỹ ngồi đối diện đã tối sầm lại đen như cục than đá.
“Em không sợ người ta chê em béo à?”, Thiệu Minh Vỹ cố tình đá đểu Kiều Ân.
…
Kiều Ân không cười nổi nữa. Đúng vậy, hôm nay cũng chỉ vì thân hình béo ú này mà cô bị người ta làm cho xấu hổ trước mặt cậu ta. Haizzz, Nhan Trinh Tịch lại gầy như vậy, nhất định cậu ta không thể thích một người béo ú như cô được.
Kiều Ân chọc đôi đũa vào bát bỗng chẳng muốn ăn nữa.
“Sao thế? Chẳng phải đây là nộm ngó sen mà em vẫn thích ăn sao, sao không ăn vậy?” Chán nản đến vậy sao?
“Không ăn, em phải giảm cân!”
“Không được, ăn xong mới được đi.” Thiệu Minh Vỹ đột nhiên trở nên nghiêm khắc. Hôm nay cô rất kỳ lạ, tự nhiên lại không hứng thú với đồ ăn.
“Nhưng… em không muốn ăn gì nữa.”
“Được rồi, lúc ăn mà nghĩ linh tinh sẽ không ngon miệng đâu. Ăn chút đi, một nửa cũng được, không tối lại đói, lúc đó ăn đêm còn béo hơn.” Thiệu Minh Vỹ nhẫn nại khuyên Kiều Ân nhưng trong lòng lại thầm mắng tên Nhan Trinh Tịch kia đến n lần. Hắn dám làm ảnh hưởng tới việc ăn uống của Ân Ân!
Kiều Ân lại ngoan ngoãn ăn tiếp, đúng là đói sẽ rất khó chịu. Nhưng, vừa ăn cô vừa thầm quyết tâm trong bụng lúc về nhất định sẽ tập thêm nửa tiếng nữa, chứ giảm cân chậm như thế này, muốn xuống năm mươi cân thì biết đến bao giờ?
Thiệu Minh Vỹ với tay qua bàn, nhéo má cô một cái, nói: “Tốt rồi, cười lên xem nào, nhìn em rầu rĩ thế này, anh cũng chẳng muốn ăn nữa”.
Kiều Ân ngẩng mặt lên, thấy Thiệu Minh Vỹ có vẻ rất buồn, cô không chịu được, đành cố mỉm cười.
Khuôn mặt bị Thiệu Minh Vỹ nhéo từ nãy của Kiều Ân cuối cùng cũng như mây mù gặp nắng, lại tươi rói như hoa khiến Thiệu Minh Vỹ cũng thấy thích thú. Anh thích khuôn mặt tươi cười của Kiều Ân nên anh mong lúc nào cô cũng cười vui vẻ như vậy!
“Anh, hình như hôm nay Lý Hải Lạc hẹn Đình Đình đi xem phim đấy.” Có vẻ Kiều Ân đã lấy lại sự vui vẻ như thường ngày.
“Em muốn không? Chúng ta cũng đi.”
“Sao anh không rủ bạn gái đi cùng?”
“Bạn gái? Ở đâu vậy?”
“Anh có nhiều bạn gái thế cơ à? Nhiều đến nỗi không nhớ được hả? Đương nhiên là Phương Tuệ rồi.”
“Cô ấy không phải bạn gái anh.”
“Không phải sao, cô ấy xinh vậy mà. Anh không tán ngay, cẩn thận người khác cướp mất đấy.”
“Cướp thì kệ, anh cũng chẳng thiếu.”
“Tinh vi!”
“Anh nhớ là mình chỉ có một người.”
“Ai thế? Em có quen không?”
“Quen, còn rất quen nữa là khác.”
“Thật sao? Không thể nào, nếu thế thì sao em không biết chứ.”
“Cô ấy ngốc nghếch, lại lười, có lúc còn khờ đến mức khiến người ta tức hộc máu, nhẹ dạ cả tin dễ bị người khác lừa.”
Kiều Ân nghe chăm chú, nhưng người như vậy, sao cô lại chẳng có chút ấn tượng nào thế nhỉ?
“Rõ ràng rất đáng yêu nhưng lúc nào cũng cho rằng mình béo, thế mà lại không thể nhịn ăn được!”
Anh đang nói cô, chết mất thôi, anh lại trêu cô!
“Đừng đùa nữa, chúng ta đang nói về bạn gái anh, có phải nói về em gái anh đâu.”
“Thật mà, hiện giờ anh chẳng có ai nên tạm thời lấy em ra để thế chỗ.” Thiệu Minh Vỹ cúi đầu khẽ cười. Ngoài cô ra thì còn ai vào đây nữa, cả thế giới đều biết, chỉ mình cô là không hiểu.
“Lại lôi em ra làm bia đỡ đạn, muốn kiếm thì kiếm ai trông được được một chút chứ anh lấy em ra chẳng có ma nào tin đâu.”
“Đúng thật, đến em còn không tin cơ mà!”
“Ai bảo anh đẹp trai, ngọt ngào lại lãng mạn vậy chứ. Đương nhiên chỉ có tuyệt sắc giai nhân mới xứng với anh, mới vừa lòng mọi người.”
“Vậy người như nào mới hợp với kẹo bông của chúng ta?” Anh lúc nào cũng thích gọi cô là kẹo bông.
“Em á… Hơi ngại chút xíu, người đó à không cần đẹp trai lắm nhưng nhất định phải cẩn thận, biết chăm sóc người khác! Thực ra tiêu chuẩn của em không nhiều, chỉ cần vừa mắt là ok liền.” Bỗng khuôn mặt thon dài, đẹp mê hồn của Nhan Trinh Tịch hiện lên trong đầu Kiều Ân, cậu ta không chỉ đẹp mà còn rất phong cách.
“Tại sao lại không cần quá đẹp trai?”
“Thân hình của em thế này, muốn giảm cân để thành đại mỹ nhân thì đúng là điều không tưởng, chỉ cẩn giảm một chút như mọi người đã tốt lắm rồi.” Nếu vóc dáng cô bình thường thì sẽ hợp với cậu ta, như thế cô không cảm thấy tự ti nữa.
“Nếu người ta không để ý đến việc em béo hay gầy thì sao?” Sự tự ti của cô chính là nguyên nhân của mọi rắc rối.
“Nhưng em để ý. Khi đi cùng một người quá đẹp trai, những nữ sinh khác sẽ nhìn em bằng ánh mắt hình viên đạn còn cả sự coi thường nữa. Dù họ không nói ra, nhưng em biết đằng sau ánh nhìn đó là thái độ mỉa mai, chê cười, đúng là chẳng hợp tẹo nào!” Cô đã có kinh nghiệm trong việc này nên rất hiểu.
“Hà tất em phải để ý tới ánh mắt người khác làm gì, chỉ cần bản thân mình thích là được rồi.” Cô tuy hơi béo nhưng trái tim lại rất nhạy cảm, mỏng manh và dễ bị tổn thương.
“Dù không cần quá quan tâm đến chuyện đẹp xấu nhưng bị những ánh mắt sắc như dao của đám nữ sinh khác nhìn vào như vậy quả thật rất mệt mỏi!” Cô thích một tình yêu đơn giản, không có quá nhiều áp lực, nếu phức tạp quá rất dễ khiến cô sợ hãi.
“Em…”
“Được rồi, không nói nữa, nói thêm câu nào là chú lao công sẽ lấy chổi quét chúng ta ra khỏi đây mất.”
Thiệu Minh Vỹ quay đầu lại nhìn thì thấy chú lao công đang đi về phía họ.
Hóa ra, không biết từ lúc nào mà căng tin đã không còn bóng người, chỉ có hai người họ đang ngồi tán gẫu ở đây.
“Chú ấy đã đi qua đi lại đây ba lần rồi.” Kiều Ân le lưỡi, sợ chú lao công sẽ đóng cửa nhốt họ ở lại.
Hai người thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời khỏi căng tin.
Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây
“Ân Ân, cậu bảo tập đến mười giờ mà sao bây giờ vẫn tập?” Nhược Lăng nhìn đồng hồ trên bàn, đã gần mười rưỡi rồi. Hôm nay Ân Ân bị trúng gió hả, sao tự nhiên lại chăm đột xuất vậy?
“Cậu có động lực gì à?”, A Nhã cũng hỏi vẻ ngạc nhiên. Lúc nãy đi vào, tâm trạng Ân Ân có vẻ tức tối không vui, lại còn tập liên tục một tiếng liền không nghỉ. Bình thường, tập một lúc là Kiều Ân đã muốn nghỉ nhưng hôm nay hơi bất thường.
“Ân Ân, sao quần bò của cậu lại bị thủng một lỗ thế này?” Đình Đình đang cho quần áo vào máy giặt chợt nhìn thấy quần bò Kiều Ân vừa thay ra treo trên móc.
Cuối cùng Kiều Ân cũng dừng lại, đi vào phòng tắm xem. Trời ạ, đúng là bị thủng một lỗ thật. Nhất định là do lúc bị ngã đây mà. Có lẽ nào cô đã mặc chiếc quần này tung tăng ở chỗ đông người suốt cả buổi tối sao?
“A… Xấu hổ chết mất!” Kiều Ân cầm chiếc quần, ném lên giường mình rồi chán nản vùi mặt xuống gối.
Ba cô bạn cùng phòng đến bên giường cô, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
“Yên tâm, nhất định anh trai cậu không phát hiện ra đâu”, Nhược Lăng vỗ lưng cô an ủi. Bọn họ đều biết tối nay cô đi ăn tối cùng Thiệu Minh Vỹ.
“Anh ấy mà thấy chắc chắn sẽ nhắc, anh ấy cũng chẳng để ý đến việc cậu xấu hổ hay không đâu”, A Nhã an ủi.
“Không phải anh ấy”, Kiều Ân đau khổ ngẩng mặt lên nói.
“Sao cậu đau khổ vậy? Ngoài anh ấy ra thì còn ai nữa?”, Đình Đình không hiểu hỏi.
“Ôi dào!”, Nhược Lăng không nhịn nổi nữa, trèo lên giường. Cô không còn đủ sức để chịu đựng người ở giường bên cạnh nữa, mệt mỏi nằm xuống, mặc kệ hai cô nàng kia đứng đó.
“Được rồi, Kiều Ân, xuống đây”, A Nhã cũng leo lên giường, ngẩng đầu nhìn Kiều Ân nói.
“Ừ!”, Kiều Ân ngoan ngoãn trèo xuống. Ba cô nàng kia ngồi trên giường Đình Đình còn cô kéo ghế máy tính ra ngồi.
“Nói, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”, A Nhã truy vấn.
Kiều Ân kể lại cho đám bạn cùng phòng nghe chuyện mình và Nhan Trinh Tịch chiều nay.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian